Những chiến công thầm lặng

Cuộc đời của những cán bộ chiến sỹ Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy quanh năm chỉ mật phục, bắt, là những cuộc chiến không biết bao giờ chấm dứt. Người không may ngã xuống, người sống vẫn tiếp tục, chỉ khi về nhà với vợ con mới biết mình nguyên vẹn. Trong cuộc đấu tranh với tội phạm ma túy ngày một cam go, quyết liệt, họ thầm lặng góp phần giữ gìn một xã hội bình yên.

04/11/2016 | Article Rating
Trời gần về chiều, một đoàn năm, sáu chiếc win bò lên đỉnh đèo fadin. Những tia nắng chói lọi dọi vào lưng những chiến sỹ ngồi trên xe, thi thoảng nhưng chiếc xe tải chở gỗ hoặc đồ nông sản đi ngược chiều làm bụi quấn lên mù mịt.
Tiếng điện thoại reo, anh Vân trưởng nhóm công tác nghe máy, anh không nói gì, không khí trở nên im lặng. Anh dập máy, hai hàng nước mắt lăn dài trên má xạm đen vì nắng và bụi.
- Các đồng chí! Hòa Bình có chuyện rồi, ít nhất ba anh em đã hy sinh, thương vong không rõ bao nhiêu.
Trên đỉnh đèo, đoàn xe dừng lại tất cả anh em đứng nghiêm, quay về xuôi dơ tay lên trán chào. Họ đã vĩnh biệt những đồng chí trở về với đất, mong các anh yên nghỉ.
Giờ là nỗi đau xé lòng của các mẹ, các chị và những đứa con mới biết bi bô gọi bố. Đoàn xe tiếp tục lên đường, những người ngồi sau xe rút súng, lên đạn vì họ đang đi vào địa hình nguy hiểm. Đi được khoảng 20km, họ dừng lại cho xe vào bụi cây, ngụy trang cẩn thận. Một đồng chí lên phía trước làm tiêu, còn tất cả ở lại nằm im, nghe ngóng, chắc tay súng hướng về điểm phục. Theo thông tin mật hôm nay toán người Mông sẽ đem hàng về xuôi tiêu thụ. Lúc này trời đã nhá nhem tối, không khí bắt đầu lạnh, mọi người đều đói và mệt.
- Các anh em! Tập trung. Chúng sắp qua, Thắng, Vinh, Long làm theo kế hoạch. Anh Vân nhắc mọi người.
Thời gian chầm chậm trôi, bỗng tiếng bộ đàm reo xẹt xẹt.
- Hàng về! Hai xe, ba đối tượng.
- Đã nhận! Anh Vân trả lời. Tất cả vào vị trí.
Thắng, Vinh, Long lên lề đường, mỗi người cầm một chai thủy tinh 65, loạng choạng khoác vai nhau như những kẻ say rượu, đi về phía có ánh đèn xe máy. Hai chiếc xe win tà tà đi tới.
- Anh giai à! Còn rượu không?
Thắng giữ đầu xe win, giọng lè nhè.
- Mẹ thằng say! Tao đang vội, một đối tượng người Mông lên tiếng.
- Anh thông cảm! Bạn em nó say quá.
Long, Vinh áp sát bất ngờ vung mạnh trai thủy tinh đập thẳng vào bàn tay bọn chúng đang để trên tay ga, nhanh chóng quật chúng nằm sấp xuống đất. Lúc này, đồng đội ở dưới ven đường đều xông lên, cầm súng dí vào đầu từng tên.
- Công an đây! Các anh đã bị bắt! Giọng anh Vân đanh gọn. Khám nhanh các đồng chí, chúng ta còn rút. Quân gọi cho huyện chi viện.
Trong chưa đầy năm phút, tổ công tác bắt ba đối tượng, thu 30 bánh heroin, hai xe máy, hai khẩu súng cùng một quả lựu đạn. Toàn bộ đối tượng, tang vật chuyển cho huyện. Đoàn xe quay về dốc rừng già ăn cơm. Lúc này đã khuya lắm rồi, anh Vân run run cầm chén rượu chúc mừng thành công nhưng cũng không quên lời chia buồn những người đã ngã xuống. Tất cả cầm chén rượu nâng lên uống cạn.

Vậy đấy, cuộc đời chúng tôi, những cán bộ chiến sỹ Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy, quanh năm chỉ mật phục, bắt, là những cuộc chiến không biết bao giờ chấm dứt. Người không may ngã xuống, người sống vẫn tiếp tục, chỉ khi về nhà với vợ con mới biết mình nguyên vẹn. Mỗi độ xuân về, cả nước chìm trong lễ hội, chúng tôi lại đứng trước tượng Bác Hồ tuyên thệ sẽ chiến đấu không lùi bước, nguyện hy sinh vì tổ quốc và nhân dân. Chúng tôi cũng báo công lên Bác, nhìn lên anh linh của Người với cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió. Chúng tôi, lòng đầy nhiệt huyết, quyết tâm vì một xã hội bình yên. Chính những ý chí, hành động đơn giản đó, Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy trở thành đơn vị Anh hùng vì chưa bao giờ nghĩ mình là Anh hùng, sự vĩ đại nằm ngay trong những điều đơn giản nhất./.

Xuân Tiến